Tôi duỗi tay ra đằng sau, gãi vài cái, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì, sau lưng lại càng ngứa hơn nữa, lúc này dang ở trên xe, chỗ bị ngứa lại nằm gần chính giữa lưng, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể dùng sức cọ cọ lên trên phần lưng tựa của ghế ngồi, làm cho bác gái ngồi bên cạnh liên tục quay sang nhìn tôi.
Tôi cũng mặc kệ bà, cọ một lát, ngứa cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, trong lòng tôi nghĩ, không lẽ là do ngày hôm qua độ ẩm trong khách sạn quá cao gây nên? Hay là di... quá nhiều ngày rồi chưa tắm rửa?
Vẫn là... đêm hôm qua bị trúng chiêu?
Tôi rất muốn đi tìm một cái gương, lập tức nhìn kỹ xem trên lưng của mình rốt cuộc là bị làm sao, nhưng mà đúng lúc này, xe buýt cũng đã từ từ lăn bánh, tôi há miệng thở dốc, bất đắc dĩ ngồi xuống, vừa rồi đã hỏi thăm xong, xe này mỗi ngày chỉ chạy hai chuyện, bỏ lỡ chuyến này, phải chờ đến ba giờ chiều, nếu như vậy, khi đến thôn Cầu Đá Chung, trời cũng đã tối rồi.
Không còn cách nào, tôi chịu đựng cảm giác ngứa ngáy trên lưng, cưỡng ép chính mình đi suy nghĩ những chuyện khác, phân tán lực chú ú, cũng ở trong lòng mong mỏi có thể đến nơi sớm một chút.
Xe buýt này thật ra cũng đã có hơi cũ kỹ, sau khi rời khỏi huyện thành rồi, chạy lên một con đường không mấy bằng phẳng, bị xóc nảy gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng đã dừng lại, chị gái đứng bán vé kêu lên:
- Tới thôn Cầu Đá Chung rồi, thuận tiện dừng xe năm phút, có ai muốn đi WC thì đi nhanh lên đi...
Cô ta vừa mới kêu lên một tiếng, trong xe nhốn nha nhốn nháo một lát đã đi xuống hơn nửa xe, tôi đương nhiên là cũng xuống xe theo, ngẩng đầu nhìn xem, xe dừng ở bên đường, đi về phía trước chính là một con đường nhỏ uốn lượn, bên đường là hai hàng cây bạch dương, lá cây đã sớm rụng hết, cành cây trụi lủi run lên bần bật ở trong gió lạnh, ở sâu trong hàng cây bạch dương, mơ hồ lộ ra một thôn xóm.
Tôi đi vài bước về phía trước, ở bên đường có một tấm bia đá dựng thẳng lên, trên đó viết ba chữ to: Cầu Đá Chung.
Tôi không hiểu sao có chút hưng phấn, túm chặt quần áo, cất bước đi về phía trước, chỉ mong, nơi này thật sự là quê nhà của Tiểu Bạch.
Lần này ở trong xe, không có người nào xuống trạm này cùng với tôi cả, cái này làm cho ý tưởng tìm người hỏi thăm của tôi chết cạn, cũng may từ bên đường đi đến trong thôn, nhìn thì như rất xa, nhưng mà chỉ đi khoảng chừng mười phút, cũng đã đi đến cửa thôn rồi, tôi nhìn trái nhìn phải một hồi, có hơi kì quái, trên con đường trong thôn trống rỗng, không có lấy một người.
Thậm chí, nhà nào cũng đóng kín cửa lại, vắng tanh, nếu không phải có mấy đứa nhỏ leo lên trên đầu tường ngồi chơi, tôi quả thật còn tưởng rằng đây chính là điềm báo của quỷ muốn vào thôn nữa đó.
Tôi đi quả, cười tủm tỉm quơ tay chào chào mấy đứa bé, nói:
- Bạn nhỏ ơi, cho anh hỏi thăm chút...
Ai ngờ đầu mấy đứa bé này cùng nhau quay đầu sang, trăm miệng một lời nói:
- Không biết...
Tôi lập tức sửng sốt, tôi còn chưa có hỏi gì nữa, đã nói là không biết rồi? Đây là có ý gì chứ...
Tôi cũng không để ý mấy chuyện này, không biết thì tôi cũng phải hỏi.
- Cái đó, bạn nhỏ ơi, anh đến tìm Tiểu Bạch, Mặc Tiểu Bạch, các em có ai biết anh ấy không?
Lần này tôi đổi một phương pháp khác, nói thẳng ra là muốn tìm Mặc Tiểu Bạch, hơn nữa tôi hỏi chính là mấy đứa đó có biết hay không, nếu như nhà của Tiểu Bạch thật sự ở trong cái thôn này, lấy tính cách của cậu ta, mấy đứa bé này chắc chắn sẽ chơi rất thân với cậu ta, nếu như mấy đứa bé này mà bảo là không quen biết, vậy thì hơn phân nửa là không phải nơi này rồi.
Nếu như bọn họ còn nói không biết nữa, vậy e là cũng có vấn đề...
Cái phương pháp lần này của tôi hình như đúng rồi, mấy đứa bé này vừa nghe đến tên của Tiểu Bạch, lập tức quay đầu qua, nhìn tôi vài lần rồi nói:
- Anh là ai?
- A, anh à, anh là anh họ của anh ấy, từ nơi khác đến chỗ này tìm anh ấy...
Tôi quyết định dùng cái thân phận này, dù sao thì nhà mẹ của Tiểu Bạch cũng không có ở chỗ này, đoán chắc là mấy đứa bé này cũng không biết anh họ của cậu ta là ai đâu.
Một đứa bé trai hơi lớn hơn một chút lập tức từ đầu tường nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn tôi nói:
- Anh là đến đây cứu anh Tiểu Bạch sao?
Tôi vừa nghe là hiểu ra, tìm đúng rồi!
- Không sai, anh là đến đây để cứu anh ấy, mấy đứa mau nói cho anh biết, anh ấy đang ở đâu vậy?
Tôi lập tức khẩn trương, ngay cả mấy đứa nhóc mà còn nói như vậy, vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì thật rồi.
Đứa bé kia duỗi tay chỉ vào chỗ sâu bên trong thôn nói:
- Trong từ đường, tất cả mọi người đều ở trong từ đường, tam bá bá nói anh Tiểu Bạch cấu kết với người ngoài, trộm đi món bảo bối gì đó, muốn bắt anh ấy hỏi tội đó, nếu không phải có nhị bá bá cản trở, hôm trước đã...
Đứa nhỏ này có vẻ rất là sốt ruột, tốc độ nói chuyện rất nhanh, nhưng mà lại nói rất rành mạch, tôi đang định hỏi cho kĩ càng hơn thì cửa lớn nhà này đột nhiên mở ra, có một người từ trong nhà chạy tới kéo đứa bé này về nhà, còn lớn tiếng la mắng:
- Đừng có nhiều chuyện!
Nói xong, hắn ta cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi cái nào, quay đầu đóng cửa lớn lại.
Trong lòng tôi hoảng sợ, xem ra lần này thật sự đã xảy ra chuyện.
Tôi xoay người lập tức chạy vào trong thôn, lần này đến đúng là quá kịp lúc!
Cái thôn này cũng không phải là quá lớn, cũng chỉ có hai con phố, đoán chắc cũng chỉ khoảng mấy chục hộ gia đình mà thôi, tôi chạy thẳng một mạch đến một đầu khác trong thôn, ở đằng trước là một cái sân phơi lớn, để một số cối xay đá và mấy đồ vật linh tinh, còn có cả mấy đống củi lớn, lại nhìn về phía trước, là một ngôi trạch viện nhìn rất có khí thế, đen kịt, tuy rằng bây giờ vẫn còn đang là ban ngày ban mặt, nhưng nhìn sơ qua lại lộ ra một loại cảm giác có một cổ âm khí dày đặc.
Tôi thầm gật gật đầu, đây nhất định là từ đường Chung thị rồi.
Nhưng mà, tôi đột nhiên cảm giác được vô cùng không tự nhiên, không miêu tả ra được đây là cảm giác như thế nào, luôn cảm thấy bất an, đồng thời, sau lưng lại phát ngứa lên nữa.
Tôi đi đến trước từ đường, dừng bước, theo bản năng quơ tay ra đằng sau gãi gãi sau lưng, bên tai có tiếng gió thổi quả, rất lạnh, nhưng mà trong tiếng gió này lại là một mảnh yên tĩnh, đứng ở trước cửa từ đường nhưng mà lại không có nghe được một chút xíu âm thanh tiếng động nào cả.
Cái loại yên tĩnh đến quỷ dị này có chút đáng sợ, tôi thở sâu một hơi, hôm nay mặc kệ như thế nào, nếu như đã đi đến nơi này, cho dù có là đầm rồng hang hổ, tôi cũng muốn xông vào một lầm.
Tôi duỗi tay đẩy cửa ra, cửa từ đường tuy là đang đóng chặt, nhưng mà tiện tay đẩy một cái đã mở ra, tôi nhấc chân đi vào, ở bên trong vẫn vô cùng yên tĩnh.
Tôi càng thêm buồn bực, cái từ đường này nhìn sơ qua thì rất lớn, phong cách cũng rất cổ xưa hùng vĩ, đứng ở trong sân nhìn, nơi này có tiền thính, còn có hậu viện và sương phòng, chính phòng, đoán chắc diện tích phải lên đến mấy trăm mét vuông.
Tôi vừa mới tiến lên được vài bước, đột nhiên nhìn thấy ở phía trước có hai người đang đứng, cắm cọc ở nơi đó không nhúc nhích, hai mắt trợn trừng trừng nhìn thẳng về phía trước, tôi vội vàng lắc mình trốn ra phía sau phòng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, thiếu chút nữa là bị bọn họ phát hiện ra rồi.
Tình huống này hình như có chút không đúng, nếu như trước cửa đã có người canh gác, vậy thì, tôi chạy lên trên đi.
Nghĩ thế, cơ thể của tôi nhảy bật lên, lập tức nhảy lên trên nóc nhà, sau đó cẩn thận giẫm lên trên máu ngói trên nóc nhà, hai mắt nhìn chằm chằm hai người bảo vệ kia, lại lặng lẽ đi đến sương phòng ở bên cạnh.
Cả quá trình này tôi làm vô cùng cẩn thận, cũng may là không có phát ra tiếng vang quá lớn, sau một lúc sau, không ngờ tôi cứ lén lút đi suốt một đường như vậy, đi thẳng tới nóc nhà đại điện ở sân sau.
Dán sát cơ thể lên trên nóc nhà, tôi từ từ thở phào ra một hơi, nơi này là đại điện lớn nhất trong từ đường, ngoài cửa còn có bốn người tuần tra khắp nơi, xuyên thấu qua nóc nhà, còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện ở bên dưới, tôi biết, nhất định chính là nơi này rồi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại không nghe rõ được cái gì, vì vậy tôi đành vương tay, vạch ra một vài miếng ngói trên nóc nhà, dùng sức cạy ra một cục gạch trên tường, vô cùng cẩn thận mà nhìn xuống phía dưới.
Bên trong đại điện này, quả nhiên có rất nhiều người đang đứng, già trẻ lớn bé, khoảng chừng hơn một trăm người, bài trí trong đại điện cũng rất đơn giản, chỉ là ở giữa đặt mấy cái bàn dài màu đen, bên trên còn đang thờ phụng mấy chục cái bài vị, hai bên tường còn treo rất nhiều bức tranh, trong đại điện khói hương bay lượn lờ, tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc, cùng nhau nhìn chăm chú vào một người đang đứng ở giữa nói chuyện.
Người này là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân mình gầy gò, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, chắp một tay ra sau lưng, đang lớn tiếng dạy dỗ hai người đang quỳ trên mặt đất.
Hai người này đang đưa lưng về phía tôi, từ góc độ của tôi cũng chỉ có thể nhìn được nửa người sau, nhưng mà tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra được, người đang quỳ gối ở bên trái đúng là Mặc Tiểu Bạch, mà người ở bên cạnh cậu ta tuổi tác lại khá lớn, tôi đoán chắc chính là chú hai của cậu ta, chỉ là lúc này hai người đều bị trói gô lại, quỳ trên đất, ở đằng sau còn có hai tên thanh niên trai tráng đè nặng, không còn sức lực để phản kháng nữa.
-... Mặc Tiểu Bạch, con thân là đời sau của tông tộc Chung thị, cháu trai trưởng của cha, lại đi theo họ người khác, vốn dĩ cũng đã mất đi tư cách kế thừa địa vị trong gia tộc, không ngờ còn dám cấu kết với người ngoài, ăn trộm đi bảo vật truyền cho con cháu đời sau trong nhà, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thật, tang chứng vật chứng đều có, con còn muốn tranh cãi gì nữa?
Người đàn ông trung niên kia, chắc hẳn chính là chú ba của Mặc Tiểu Bạch rồi, ông ta nói xong những lời này, không đợi Tiểu Bạch giải thích cái thì, lại chỉ vào người bên cạnh nói:
- Chung Lương Hán, anh là người lớn trong tộc, là nhị ca của tôi, tôi luôn luôn kính trọng anh, thậm chí giao trọng trách canh giữ từ đường cho anh, không ngờ anh lại còn cùng Mặc Tiểu Bạch, chắp tay tặng bảo bối nhà mình cho người ta, lần này nếu như không phải cái tên nghiệp chướng này tự mình quay trở về, bại lộ mục đích thật sự, tôi xem anh còn không biết sẽ giao bao nhiêu đồ vật cho cái thứ nghiệp chướng này nữa.
Người nọ nghe vậy, ngẩng đầu dài, trong miệng lại liên tục a a, hình như là muốn giải thích, nhưng mà ông lại là một người câm, không có cách nào nói chuyện, chỉ biết gấp đến mức kêu to, nhưng mà lại không nói được chữ nào.
Tôi ngồi trên nóc nhà, nghe xong mấy lời của người này nói ra, giống như là bị sét đánh trúng, hết hồn, thì ra đã xảy ra chuyện mà Mặc Tiểu Bạch nói, vậy mà là bị người vu oan trộm bảo vật. Trong lòng tôi lập tức vô cùng tức giận, cái xương Chung Quỳ kia rõ ràng là ngày hôm đó chúng tôi tốn rất nhiều sức lực mới giành lấy được, Tiểu Bạch cũng đã nhanh chóng mang theo xương Chung Quỳ mang về nhà, tra hỏi nguyên do, lại không ngờ là, cái tên chú ba này của cậu ta không những không khen ngợi công lao cậu ta tìm về được bảo bối bị trộm, ngược lại còn bị nói thành cấu kết với người ngoài ăn trộm bảo vật, thậm chí còn trói luôn cả chú hai của cậu ta lại, đây là có ý gì đây hả?
- Mọi người đều biết, thân thể của lão tộc trưởng không tốt, tất cả sự vụ trong tộc, vẫn luôn là do tôi Chung Lương Thần lo liệu. Vào mấy hôm trước, cái tên tiểu nghiệp chướng này quay trở về, tôi đã phát hiện ra có chỗ không đúng, lúc đó đã định thẩm vấn một phen, nhưng mà tên Chung Lương Hán này vẫn luôn cản trở. Mãi đến ngày hôm qua, tôi cuối cùng cũng đã điều tra được rõ ràng, thì ra là bọn họ hợp tác với nhau cùng phạm tội, lần này tên nghiệp chướng này quay về, là muốn dùng xương Chung Quỳ này uy hiếp tôi phải giao ra chức vị tộc trưởng, để cho nó đến làm. Tôi đương nhiên không thể đồng ý, cho nên, dưới mưu kế của lão tộc trưởng bày ra, tôi bất đắc dĩ bắt lấy hai tên phản đồ này, hôn nay đưa đến trước mặt từ đường của các vị tổ tông, thông báo hành vi phạm tội của hai tên này cho thiên hạ biết, mọi người nói coi, hôm nay phải xử lí hai người này như thế nào đây?
Nói xong, Chung Lương Thần từ trên bàn thờ lấy ra cái xương Chung Quỳ toàn thân đen nhánh, dùng hai tay nâng lên trên đỉnh đầu, ngạo nghễ thị chúng, ở phía dưới lập tức có người kêu lên.
- Giết bọn họ, giết chết hai tên phản đồ này!
- Dùng hồn phách của bọ họ để tế cho những tổ tông trên trời linh thiêng!
- Để bọn họ tự minh đi xuống u minh địa phủ thỉnh tội với các vị tổ tiên!
- Tộc trưởng, phải tra ra mục đích bọn họ đi trộm bảo vật, cùng với những tên đồng đảng khác, cũng diệt trừ luôn cho sạch sẽ!
Những người phía dưới lúc nãy còn đang yên lặng như tờ, trong nháy mắt đã xúc động cảm xúc phẫn nộ của quần chúng, sôi nổi chỉ vào hai người đang bị trói gô kia, kiểu nói nào cũng có, tư thế kia thật sự giống như hận không thể lập tức kéo hai người đi ra ngoài bầm thây vạn đoạn vậy đó.
Chung Lương Thần nhìn hai người, cười lạnh một cái, chậm rãi nói:
- Nếu như đây chính là ý của mọi người, tôi thân là người đại diện tộc trưởng, cũng không thể vi phạm, nhưng nể mặt tình thủ túc, tình nghĩa cùng tộc, tôi cho các người thời gian năm phút, nếu như các người không chịu khai ra đồng bọn, hoặc là không có cách nào chứng minh mình vô tôi, tôi chỉ có thể đưa các ngươi đi gặp các vị liệt tổ liệt tông thiên sư mà thôi.
Dứt lời, ông ta phất tay, mấy tên trai tráng lập tức xoay hai người bọn họ lại, đứng đối mặt với mọi người, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ, thì ra trong miệng Mặc Tiểu Bạch đang bị nhét một miếng vải, đang ô ô không ngừng, nhưng mà lại hoàn toàn không nói được chữ nào, mà chú hai của cậu ta lại mở to miệng, gấp đến muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà cũng không thể làm được gì, không thể nói được một chút.
Ngọn lửa trong lòng tôi lại cháy lên hừng hực, nói là để cho bọn họ khai báo và chứng minh mình vô tôi, nhưng mà lại chặn miệng người ta lại, con mẹ nó cái này làm sao người ta nói chuyện được hả? Mà mấy người ở dưới mặt mày chết lặng, giống như là không nhìn thấy gì, chỉ biết đứng ở nơi đó kêu gào loạn xạ.
Thôi, xem ra những người này đều là chung một đám với chú ba của cậu ta, tôi quyết tâm, chân dùng sức dậm một cái, mái ngói trên nóc nhà xôn xa vỡ vụn một khoảng, lộ ra một cái lỗ lớn, người đứng ở phía dưới hoảng sợ la to, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, tôi cũng bất chấp tất cả, tung người chui qua cái lỗ kia rơi xuống đất...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo